Ở block đường cuối của giải đua California International Marathon hồi tháng 12 vừa rồi, cô ấy nghe tiếng của chồng là Michael hét lên từ một góc đường – Em sẽ làm được! – Lúc đó Molly Friel mới thật sự tin rằng cô sẽ đạt chuẩn để có cơ hội giành vé chạy Marathon ở Thế Vận Hội 2020.
Lộ trình của cô cũng lắm gian truân. Cô đã phải luyện tập với cơn đau ở đùi sau, và nó đã làm cô phải bỏ nhiều buổi luyện tập.
Và ở tuổi 50, lứa tuổi được coi là quá thời kỳ vàng son của một vận động viên chạy marathon.
Với thành tích mới đây, Friel, cư dân của thành phố Fresno, tiểu bang California, trở thành người phụ nữ già thứ hai đạt chuẩn thử sức marathon. (Người già nhất là ma-sơ Marion Irvine, 54 tuổi khi seur giành được một suất ở kỳ thử sức cho TVH 1984, lúc đó tiêu chuẩn dễ hơn với thời gian là 6 phút chậm hơn 2:45 như hôm nay.)
Thành tích của Friel nó phi thường đến mức nào? Hãy xem một vài thống kê: Cô ấy chạy trong 2:43:57, dưới xa mức cần thiết, với pace trung bình là 6:15/mile (3:52/km) cho suốt 26.2 miles. Và cô ấy đã chạy đều, nửa đầu chạy trong 1:21:54 và nửa sau chỉ chậm hơn 9 giây.
“Cô ấy rất gan lì!” Ông Ian Torrence, huấn luyện viên của Friel trong suốt 5 năm qua, chia sẻ. “Cổ biết cách vượt lên trên nỗi đau.”
Khi được hỏi cô ta đã làm như thế nào, Friel trả lời thẳng thắn về những gì hiệu quả cũng như không hiệu quả đối với cô.
• Luyện tập của cô dựa trên căn bản tích lũy mileage. Phần đông là tập những buổi đơn lẻ, nhưng thỉnh thoảng tăng gấp đôi để thêm 3 miles vào buổi chiều. Mileage của cô khoảng 90 đến 100 mỗi tuần trong quá trình tích lũy cho giải đua CIM, nhưng HLV Torrence cho biết cứ mỗi ba hay bốn tuần là cô giảm cự ly xuống còn 60 hay 70 miles. Bài chạy dài nhất là 24 miles (38 km).
• Cô ấy không cảm thấy già, chỉ cảm thấy mình cổ hữu thôi. “Tôi rất ghét căng cơ,” Friel nói. “Tôi không thể chịu được cái trò kéo căng.” Đôi khi cô thực hiện các động tác của lớp thể dục thời thập niên 80, đó là đứng thẳng, gập người và chạm ngón chân, vươn qua bên trái, vươn qua bên phải. Cô ta cũng không luyện tập chéo. “Tôi có tập Total Body Resistance Exercise (TRX) cách đây hai tuần và suốt tuần lễ sau tôi hầu như không cử động được,” cô cho biết.
• Những ngày tập cường độ cao không được cố định trong lịch tập. HLV Torrence cho biết khi bị khó chịu vì chấn thương đùi sau, cô ấy thêm ngày chạy thả lỏng giữa những buổi tập chất lượng. “Chỉ việc thay đổi và linh động (về thời điểm) sẽ rất ích lợi trong việc tăng tuổi thọ của runner,” ông cho biết.
• Chế độ dinh dưỡng của cô cũng đáng nghi lắm. Nếu chồng không thấy được, cô sẽ ăn cereal (bánh cớm) thay bữa ăn tối. “Tôi ăn nhiều thứ rác rưởi,” cô cho hay. “ Tôi thích ăn vặt. Tôi thích kẹo. Tôi thích bánh ngọt.”
• Cô có bạn tập là người, và cũng có bạn tập bốn chân luôn. Một trong ba con chó của cô là Flynn có thể chạy một lúc được 14 miles. Con Buster chạy được 5 miles. Con thứ ba, Pogi, chỉ thích ở nhà. “Buổi chạy thả lỏng phải là thả lỏng; là lúc để tận hưởng,” HLV Torrence nói. “Cách duy nhất để vượt qua chu kỳ tập marathon đó là tận hưởng chạy bộ. Đối với Molly, đó là lúc cô ta chạy với đám chó con.”
• Cô không muốn chạy đua với cuộc sống xô bồ. Friel làm việc 20 tiếng một tuần với vai trò thư ký pháp lý. Cô không phải dậy sáng sớm để luyện tập trừ khi phải bắt buộc. Cô chưa bao giờ chạy Boston Marathon, lý do là cô không thích leo lên xe bus để đến điểm xuất phát. (BV: Cái này tôi rất thắc mắc vì giải đua CIM cũng là point-to-point!)
• Cô vẫn còn bị bồn chồn ở các giải đua. “Tôi dễ bị kích động,” cô nói. “Điều đó không hề thay đổi. Tôi vẫn như thế từ năm 20 tuổi.” Đêm trước giải đua, cô luôn tự hỏi, “Tại sao mình lại tự hành xác mình một lần nữa?”
• Niềm vui là lúc chuẩn bị. Tất cả những số mile, những bài tập? Cô ám chỉ. “Tôi mê luyện tập, tôi mê quá trình hơn là kết quả cuối cùng.”
• Cô đặt niềm tin nơi huấn luyện viên của mình. Ông Torrence cho hay: “Thật hạnh phúc cho một HLV lên lịch tập, có vận động viên theo đuổi nó và làm việc với mình đúng theo kế hoạch, chứ không cãi lại mình. Molly là một trong những học trò dễ chịu của tôi. Cô ấy biết tự chăm sóc bản thân. Tôi chỉ việc chỉ đường và cô ấy lái xe.”
Vào ngày thi đấu, hướng dẫn của Torrence không có gì đặc biệt. Bám theo nhóm dẫn pace 2:45, có rất đông phụ nữ muốn đạt chuẩn thử sức TVH trong nhóm này. Chạy tốc độ đều đặn – điều mà cô ấy đã làm. Khi nhìn thấy thời gian của mình, cô như người đi trên mây.
Tuy nhiên, thứ Hai khi trở lại làm việc ở văn phòng luật sư, mọi việc trở lại bình thường. Ông chủ của cô hoàn toàn không biết là thành tích chạy bộ của cô có ý nghĩa gì, và ông cũng không biết cô đã làm nên lịch sử. Ông hỏi:
– Hình như cô chạy đua cuối tuần rồi hả?
– Ồ đúng vậy, tôi chạy ở Sacramento.
– Ồ, chắc cô chạy dọc đường trail American River.
– Không, giải đua này chạy từ Auburn đến thủ phủ của tiểu bang.
– Cô có chắc là đoạn đó dài 26 miles không?
– Đúng ra là 26.2 miles.
“ Chắc không?” Ông luật sư hỏi như cật vấn.
“Chắc,” Friel đáp. “Chắc như bắp!”
Tác giả: Bruce Vu